Từ "thỉnh kinh" trong tiếng Việt có nguồn gốc từ tiếng Hán. Nó được sử dụng trong ngữ cảnh liên quan đến tôn giáo, đặc biệt là Phật giáo. "Thỉnh" có nghĩa là mời gọi, xin phép, trong khi "kinh" đề cập đến các văn bản tôn giáo, đặc biệt là các kinh điển của Phật giáo. Khi kết hợp lại, "thỉnh kinh" có nghĩa là đi xin hoặc mời gọi các kinh điển Phật giáo để học hỏi hoặc thực hành.
Sử dụng phổ biến:
Sử dụng nâng cao: